Dù một năm chỉ có một lần, nhưng mùa đông Đà Lạt luôn là người sai hẹn. Nếu không có bản tin thời tiết, thì nó hoàn toàn không báo trước và rất kiệm những dấu hiệu. Chỉ là một buổi sáng tháng 12 nhỏm đầu ra khỏi chăn, khoảng trời bên ngoài ô cửa sổ xám xịt, vẫn cơn gió hôm qua thôi mà sáng nay khô khốc lạnh đến lạ thường.
Ở Đà Lạt, người ta ít đi dạo phố vào mùa đông. Họa may là những cụ già đi dạo như một thói quen khó bỏ tuổi xế chiều. Người ta thích ngồi tụ tập những quán cóc góc phố, tay ôm tròn xoe cốc trà hay tách cà phê hôi hổi nóng, cao hứng hơn thì phụ họa dăm ba hơi thuốc và sang sảng chém gió.
Phố xá và mặt người đều mang một màu trầm cũ của kỷ niệm.
Tôi có cô bạn chuyển đến Sài Gòn sống trên dưới 10 năm, một năm đôi ba lần về đây, nhưng không bao giờ ghé thăm thành phố này vào một ngày mùa đông. Có lần tôi đùa:
“Ngoài anh ra, em có thù hằn gì cả với mùa đông Đà Lạt hở?”
“Không anh. Chỉ là em không muốn đối diện với những kỷ niệm đã cũ.”
Mùa đông không phải món quà của riêng Đà Lạt, nhưng mùa đông Đà Lạt lại là thứ đặc sản rất riêng.
Buổi chiều mùa đông nào đó, bạn thử dạo phố một mình, rồi ghé vào một quán ven đường, ngồi giữa những khuôn mặt cũ nhàu vừa quen vừa lạ và để mặc cảm xúc lang thang theo phố xá. Có những nỗi nhớ da diết rất mơ hồ, dù bạn đã từng có, đang có hoặc chưa có một bàn tay đan cho riêng mình…